Trong cuộc sống này, ai cũng có riêng cho mình những kế hoạch, những dự định cá nhân, rồi những nỗi lo của cơm, áo, gạo, tiền… khiến chúng ta không còn thời gian quan tâm tới những người hay việc xung quanh. Trong dòng đời vội vã tình và nghĩa giữa người với người có lúc bị lãng quên, chỉ biết hạnh phúc, niềm vui riêng mình mà không thấy nhiều mảnh đời đau thương, bất hạnh rất cần sự sẻ chia, giúp đỡ. Con người đâu chỉ sống riêng cho mình nhưng cần phải biết quan tâm tới những người khác. Đó cũng là chân lý của “cho” và “nhận” ở đời vậy.
“Cho” và “nhận” tưởng như là khái niệm đơn giản nhưng có thể cân bằng được nó trong nếp sống thật không dễ chút nào. Ai cũng có thể nói : “Những ai biết yêu thương sẽ sống tốt đẹp hơn” hay “Đúng thế, cho đi thì có hạnh phúc hơn nhận về”. Nhưng khi “cho” đi, có chắc là bạn không mong “nhận” về không ? Cho nên, giữa nói và làm luôn là hai phạm trù khác nhau, thế mới có câu : “Con đường dài nhất là con đường từ miệng tới tay”.
Dẫu biết rằng có để “cho đi là hạnh phúc” nhưng chỉ ai có tâm hồn hướng thiện mới làm được. Niềm vui chỉ thật sự đến khi bạn cho đi mà không nghĩ đến lợi ích của mình. Đâu phải ai cũng có thể quên mình vì người khác, nhưng nếu quá chú trọng và chỉ biết có mình thì lại là điều đáng trách. Để cuộc sống không đơn điệu và trái tim biết rung nhịp yêu thương ta phải tập sống cho đi.
Cái “cho” không chỉ là vật chất, có khi chỉ là ‘cho’ đi một lời thăm hỏi, biết lắng nghe, động viên đúng lúc cũng đủ giúp người đang cô đơn, thất vọng có thêm sức mạnh, niềm tin và nghị lực tiếp tục sống. Vì thế, đừng từ chối giúp đỡ người lúc túng quẫn, xa cơ lỡ vận, bạn sẽ ‘nhận’ lại niềm vui vì thấy mình hữu ích cho đời. Lúc ấy bạn sẽ khám phá ra, hạnh phúc thật giản dị và không khó để có nó nếu bạn biết “vui với người vui và khóc với người khóc”.
Hạnh phúc không phải lúc nào cũng là “cho” đi, đôi khi chỉ là sự hiện diện. Ai cũng có thể làm nên những điều kỳ diệu nếu biết hành động đúng lúc. “Cho” là không mong được “nhận” lại, không mong người khác sẽ trả ơn vì việc ta đã giúp họ. Cuộc sống này có rất nhiều điều bất ngờ như quà tặng chờ ta khám phá, nhưng món quà đích thực là tình thương không phải ai cũng nhận ra. Có ai đó từng nói : “Hạnh phúc là một cái gì rất kì lạ mà người ta chỉ nhận được khi đem nó cho người khác”. Mỗi người hãy thử cho đi cái gì đó, để thấy hạnh phúc của người là của mình… “Nếu là con chim, chiếc lá. Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh. Lẽ nào vay mà không trả. Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.
“Cho” và “nhận” cũng giống như phạm trù “nhân quả” trong Triết học. Cổ nhân cũng đã nói gieo nhân nào gặt quả ấy, có gieo hạt giống yêu thương mới mong gặt được hoa trái yêu thương, khi ta giúp đỡ người khác thì cũng như là chúng ta đang tự giúp mình vậy. Đã là con người thì cũng không ai hoàn thiện cả, quan trọng là biết sống thế nào cho xứng là người. Cuộc sống vốn không hoàn hảo, nó được ví như chiếc bình với vết rạn nứt. Có người chẳng biết làm gì với chiếc bình nứt, ngược lại có người biết tận dụng điểm bất toàn ấy làm nên việc rất giá trị.
Ý nghĩa của cuộc sống ẩn giấu ngay trong những điều rất bình thường : là tình yêu của mẹ cha, là tình thân của bạn bè, là niềm vui và sức mạnh khi đối mặt với khó khăn, là ước mơ và hi vọng vào ngày mai… Đó là thứ ai cũng cần để nuôi dưỡng cho tâm hồn ngày thêm thiện hảo, xây đắp cuộc sống ngày thêm tươi đẹp là việc không của riêng ai nhưng cần tất cả mọi người chung tay góp sức mới thành. Cho và nhận chỉ thực có giá trị khi nó được xây dựng trên cộng đồng nhân loại chứ không phải ở một hòn đảo cô đơn.